Tiếc cho hạnh phúc
Cuối tuần, đang ngồi đọc báo, bỗng đứa con gái nhỏ từ đâu chạy về nước mắt ngắn, nước mắt dài ôm chặt lấy bố, theo sau thằng anh cũng hậm hực, tóc tai rối bù, quần áo bẩn thỉu. Anh hỏi vội: “Hai anh em làm gì thế, sao lại đánh em”. “Con có đánh em đâu, con vừa đánh nhau với mấy thằng ngoài kia. Bọn nó dám bảo là anh em con bị mẹ ghét, nên bỏ rơi đi với người khác rồi. Không phải đâu bố nhỉ, chỉ là mẹ phải đi kiếm thật nhiều tiền về xây nhà to thôi” - đứa lớn phân bua.
Anh ôm hai đứa con vào lòng mà không biết nói sao. Muốn khóc cũng không dám, chỉ thấy lòng chùng xuống. Chúng còn quá bé, đứa lớn mới chỉ học lớp 1, đứa bé đang còn mẫu giáo. Chúng làm sao hiểu hết được chuyện người lớn. Sau khi thay quần áo cho hai con, đưa chúng vào phòng để chúng chơi với nhau. Anh quay ra ngồi thẫn thờ trên ghế. Nghe tiếng cười của con vọng ra lại càng thấy đau lòng nhớ lại những ngày hạnh phúc không xa.
Gia đình họ từng là niềm ngưỡng mộ của không ít người. Anh, một người đàn ông thành đạt, yêu vợ thương con, chỉ có điều quá say mê với công việc. Chị xinh đẹp, một người vợ biết chiều chuộng chồng, một người mẹ chăm con, nhưng cũng là một người phụ nữ không biết kiềm chế mình trước những cám dỗ. Sinh đứa con đầu lòng chưa được bao lâu, chị đã mải miết chạy theo một người đồng nghiệp có tài ăn nói. Khi biết chuyện, anh đã mở lòng vị tha, bởi ai chẳng có phút lỡ lầm, cũng có lẽ bởi nguyên nhân anh đã chưa dành đủ thời gian cho gia đình. Anh điều chỉnh mình, chị quay trở về làm một người vợ đảm. Mọi chuyện tưởng đã êm xuôi, nhưng sau khi đứa con thứ hai ra đời, chị lại một lần nữa làm gia đình mình điên đảo vì một người đàn ông khác. Lại một lần nữa, vì con, anh tha thứ và đón nhận chị trở về.
Nhưng có lẽ cái gia đình nhỏ không đủ sức níu kéo chị, một người phụ nữ xinh đẹp luôn muốn được người khác cưng chiều, luôn bị thu hút bởi cám dỗ quá lớn từ những người đàn ông hào nhoáng khác. Chị bỏ đi để lại lá đơn ly dị và bức thư. Nhìn bức thư với những câu xin lỗi của chị, anh như không tin ở mắt mình. Rồi anh tìm mọi cách liên lạc, làm mọi cách cho chị hiểu là bố con anh luôn yêu thương chị, rằng các con không thể thiếu mẹ, rằng những thứ hào nhoáng đó không phải là quan trọng, chị hãy trở về... Nhưng rốt cục, chị vẫn muốn đi tìm một cuộc sống mới. Anh cay đắng, nhưng còn biết làm sao, chả nhẽ cố níu kéo người không còn thiết tha với hạnh phúc.
Có lẽ câu chuyện của anh thật hiếm, nên những người không biết rành mạch chỉ đơn giản cho rằng chị quá hư hỏng, tiếc làm gì. Người đã từng hiểu họ cũng ngạc nhiên không kém bởi tưởng chuyện của họ chỉ xảy ra trên phim, khó có ở đời thực, họ không thể hiểu sao chị lại dứt bỏ một người chồng yêu thương, những đứa con nhỏ dại ấy. Và mọi người lại thấy tiếc và thấy thương cho hạnh phúc của một cặp đôi đúng ra phải rất trọn vẹn.
Còn với anh, cuộc sống với công việc, con cái bận rộn dần dà cũng làm anh cũng nguôi ngoai nỗi đau trong lòng. Các con còn quá nhỏ, không thể nói để chúng hiểu, mỗi khi chúng hỏi đến mẹ anh lại nói dối rằng mẹ còn phải đi làm xa để lấy tiền xây nhà, mua ô tô. Chúng tin là thật, quấn quýt bên bố và chờ đợi mẹ. Nhưng cái cảnh “gà trống nuôi con” cũng không đơn giản.
Những lúc con ốm, chúng cứ gọi đòi mẹ, đặc biệt là đứa nhỏ, anh dỗ không được quay ra quát chúng, quát xong lại ôm lấy con mà khóc. Rồi những lần phải đi công tác xa, ông bà hai bên đều đã mất cả, không biết gửi con vào đâu, đành nhờ người chị ruột trông nom. Anh không ngại vất vả, anh cũng không ngại những lời xì xào xung quanh, nhưng thực sự anh không biết các con sẽ đối diện với sự thật về mẹ thế nào đây và anh cũng không hiểu anh và các con từng là gì trong lòng chị.
Ảnh minh họa |
Anh ôm hai đứa con vào lòng mà không biết nói sao. Muốn khóc cũng không dám, chỉ thấy lòng chùng xuống. Chúng còn quá bé, đứa lớn mới chỉ học lớp 1, đứa bé đang còn mẫu giáo. Chúng làm sao hiểu hết được chuyện người lớn. Sau khi thay quần áo cho hai con, đưa chúng vào phòng để chúng chơi với nhau. Anh quay ra ngồi thẫn thờ trên ghế. Nghe tiếng cười của con vọng ra lại càng thấy đau lòng nhớ lại những ngày hạnh phúc không xa.
Gia đình họ từng là niềm ngưỡng mộ của không ít người. Anh, một người đàn ông thành đạt, yêu vợ thương con, chỉ có điều quá say mê với công việc. Chị xinh đẹp, một người vợ biết chiều chuộng chồng, một người mẹ chăm con, nhưng cũng là một người phụ nữ không biết kiềm chế mình trước những cám dỗ. Sinh đứa con đầu lòng chưa được bao lâu, chị đã mải miết chạy theo một người đồng nghiệp có tài ăn nói. Khi biết chuyện, anh đã mở lòng vị tha, bởi ai chẳng có phút lỡ lầm, cũng có lẽ bởi nguyên nhân anh đã chưa dành đủ thời gian cho gia đình. Anh điều chỉnh mình, chị quay trở về làm một người vợ đảm. Mọi chuyện tưởng đã êm xuôi, nhưng sau khi đứa con thứ hai ra đời, chị lại một lần nữa làm gia đình mình điên đảo vì một người đàn ông khác. Lại một lần nữa, vì con, anh tha thứ và đón nhận chị trở về.
Nhưng có lẽ cái gia đình nhỏ không đủ sức níu kéo chị, một người phụ nữ xinh đẹp luôn muốn được người khác cưng chiều, luôn bị thu hút bởi cám dỗ quá lớn từ những người đàn ông hào nhoáng khác. Chị bỏ đi để lại lá đơn ly dị và bức thư. Nhìn bức thư với những câu xin lỗi của chị, anh như không tin ở mắt mình. Rồi anh tìm mọi cách liên lạc, làm mọi cách cho chị hiểu là bố con anh luôn yêu thương chị, rằng các con không thể thiếu mẹ, rằng những thứ hào nhoáng đó không phải là quan trọng, chị hãy trở về... Nhưng rốt cục, chị vẫn muốn đi tìm một cuộc sống mới. Anh cay đắng, nhưng còn biết làm sao, chả nhẽ cố níu kéo người không còn thiết tha với hạnh phúc.
Có lẽ câu chuyện của anh thật hiếm, nên những người không biết rành mạch chỉ đơn giản cho rằng chị quá hư hỏng, tiếc làm gì. Người đã từng hiểu họ cũng ngạc nhiên không kém bởi tưởng chuyện của họ chỉ xảy ra trên phim, khó có ở đời thực, họ không thể hiểu sao chị lại dứt bỏ một người chồng yêu thương, những đứa con nhỏ dại ấy. Và mọi người lại thấy tiếc và thấy thương cho hạnh phúc của một cặp đôi đúng ra phải rất trọn vẹn.
Còn với anh, cuộc sống với công việc, con cái bận rộn dần dà cũng làm anh cũng nguôi ngoai nỗi đau trong lòng. Các con còn quá nhỏ, không thể nói để chúng hiểu, mỗi khi chúng hỏi đến mẹ anh lại nói dối rằng mẹ còn phải đi làm xa để lấy tiền xây nhà, mua ô tô. Chúng tin là thật, quấn quýt bên bố và chờ đợi mẹ. Nhưng cái cảnh “gà trống nuôi con” cũng không đơn giản.
Những lúc con ốm, chúng cứ gọi đòi mẹ, đặc biệt là đứa nhỏ, anh dỗ không được quay ra quát chúng, quát xong lại ôm lấy con mà khóc. Rồi những lần phải đi công tác xa, ông bà hai bên đều đã mất cả, không biết gửi con vào đâu, đành nhờ người chị ruột trông nom. Anh không ngại vất vả, anh cũng không ngại những lời xì xào xung quanh, nhưng thực sự anh không biết các con sẽ đối diện với sự thật về mẹ thế nào đây và anh cũng không hiểu anh và các con từng là gì trong lòng chị.
Theo Kinh Tế Đô Thị
Đăng nhận xét